Cuối tuần trời mưa, cớ thiệt hay để lười biếng bánh bèo. Con bé hết lôi cọ màu ra vẽ vời hoa lá các kiểu rồi nấu nướng trà bánh rồi mở anime Ghibli bạn tải lên sẵn dropbox cho ra coi. Hôm nay chọn "From Up On Poppy Hill" (コクリコ坂から) nha, lại còn thử thách bản thân xem không phụ đề để đỡ cắn rứt vì hông chịu học bài luyện JLPT.

Phim hoạt hình của Ghibli lúc nào cũng làm mình khóc hết nước mắt xong lại quay ra cười sái quai hàm. From Up On Poppy Hill kể chuyện thương nhau của Shun và Umi - hai em cao trung trường Isogo ở Yokohama, đáng yêu dễ thương kiểu gà bông, đủ mọi sắc thái từ giả vờ làm kiêu, đến ngại ngùng, đến quan tâm giúp đỡ nhau, đến ấp úng lời tỏ tình. Mãi cho đến khi Shun phát hiện mình là con riêng của ba Umi...

Điểm mình thích ở phim Ghibli là các cô gái luôn mạnh mẽ còn các chàng trai thì thiệt hào hiệp. Shun không như các anh giai Hàn xẻng thích lấp lửng để kéo dài soap opera ra trăm tập, mà rõ ràng với Umi về chuyện hai đứa là anh em. Còn Umi ngay từ đầu luôn giỏi giang, chăm chỉ, quán xuyến nhà cửa trong lúc mẹ du học ở Mỹ còn ba thì tử trận khi đi tàu hải quân; biết Shun là anh trai, Umi vẫn ráng bình tĩnh chú tâm giúp đỡ Shun trong việc xuất bản báo trường như đã hẹn. Đến khi Umi không kìm nén được nữa lời tỏ tình: "Dù là anh em đi nữa cũng mặc, lúc nào mình cũng thích cậu" thì Shun mới không thể nào tiếp tục mặt lạnh, nắm lấy tay Umi bảo rằng mình cũng thương Umi. Cái nắm tay ngắn ngủi 2-3 giây trước khi Umi lên bus về nhà mà làm mình bật khóc vì tưởng như cảm nhận được hơi ấm thiệt sự trên tay mình.

Phim kết thúc có hậu nhen, mình thiệt là spoiler. Nhưng mà mọi người nên coi đi vì dễ thương cực kỳ cho những lúc tự thấy mình già cỗi hay đang cần tươi trẻ lại. Nhạc nền thì hay ơi là hay, hợp ơi là hợp, vừa coi phim xong là mình đi lục tìm ngay soundtrack album.

あなたの影を 踏んで歩いた  
夕陽 空ににじんでた 丘の上 
つかずはなれず 並んで歩く
そんな 二人あの頃
Em bước đi lên cái bóng của anh
trên đỉnh con dốc nhuộm màu hoàng hôn
đi bên nhau như hai người tách biệt,
hai đứa mình đã như vậy hồi đó

会えばいつも 照れてばかりいて
大切なことは なにも言えなくて
笑いながら うわさ話とか
他愛のないこと おしゃべりした
Nếu có gặp thì lúc nào cũng thấy ngại ngùng
chẳng thể nói được gì quan trọng
mà chỉ vừa cười vừa nói tầm phào
như là mấy chuyện phiếm chẳng hạn

ただそれだけで わたし よかったの
ただそれだけですべて 満たされた
つかずはなれず 並んで歩く
そんな 初恋の頃
Như vậy thôi em cũng thấy tốt rồi
Tất cả có như vậy thôi thì em cũng vừa lòng
đi bên cạnh nhau như hai người tách biệt
hồi em mới biết yêu vậy đó

恋人なら もどかしく思う
その距離がなぜか とても愛しくて
心の中 どんな夢よりも
真珠や星より 輝いてた
Nếu mà là người yêu thì em nghĩ là bồn chồn lắm
Chẳng hiểu sao mà em lại thấy yêu quá khoảng cách đấy
Trong tim em bừng sáng hơn bất kỳ giấc mơ nào
Hơn cả ngọc trai hơn cả vì sao

あなたの影を 踏んで歩いた
夕陽 空ににじんでた 丘の上
つかずはなれず 並んで歩く
そんな 初恋の頃
Em bước đi lên cái bóng của anh
trên đỉnh con dốc nhuộm màu hoàng hôn
đi bên nhau như hai người tách biệt,
ừ hồi mới biết yêu là vậy 

Vừa xem phim mình vừa nhớ nhung hồi xưa lắc xưa lơ. Chắc không phải ai cũng biết mình và bạn học chung lớp 4 năm trung học; mà người biết thì hồi mới nghe tin đều ngạc nhiên sững sờ há hốc mồm, ném vào cửa sổ inbox một vạn câu hỏi tại sao vì răng làm thế nào mà hai đứa ghét nhau như chó mèo bao lâu lại quay ra thích nhau thế này.

Hì hì, thú thiệt là mình hông nhớ hồi xưa ghét bản ra sao, chắc vì mình thánh thiện nhân hậu độ lượng không sanh tà ý với ai bao giờ :)) Coi phim này xong mới hồi tưởng lại hồi mình "mới biết yêu" hí hí, yêu bản mà "bản nào biết, bản nào có hay" huhu. Chuyện thâm cung bí sử không biết Lan Anh còn nhớ chăng, những trưa học Văn nhà cô Cúc xong hai đứa ngồi tâm sự cô ơi cô ơi em thích bạn Gia nè còn Lan Anh thích bạn Vinh nè, có cách nào xếp cho tụi em ngồi cùng bàn tụi hắn không cô. Hihi, cô chủ nhiệm trẻ ơi là trẻ, siêu tâm lý nhưng thiếu máu liều, không dám để lửa gần rơm sợ cháy ngay tắp lự :)) Chuyện tình đơn phương của toai kéo dài đâu được hơn 1 năm lận nha, sau bao lần cùng bản lăn lê trên hành lang thi vẽ tranh cổ động, hay cùng đi họp hành Đoàn Đội gì đấy. Thậm chí toai còn tiết kiệm tiền tiêu vặt đi nhà sách Bạch Đằng mua tặng sinh nhật bạn một cuốn sách dạy vẽ biếm hoạ to to hay hay, mua thêm cây bút kim tuyến để viết đề tặng, cũng gói kỹ càng lắm rồi tận mấy hôm sau mới lén lút đút vào hộc bàn bạn trước giờ vào lớp. Phi vụ này hình như mình cũng có tâm sự với Lan Anh, vì đợt 15-18/2 hai con bé bận rộn chuẩn bị quà sinh nhật cho hai bạn Vinh-Gia mà. Giờ đây nàng đã về chốn nào không rõ, mình tuổi già sức yếu đầu óc lẩn thẩn cũng quên gần hết chuyện xưa. Có lẽ hồi đó không nên cơm cháo gì, nên ngày Gia đi Singapore mình cũng coi như thôi "lạc trôi" từ đây.

Ừ tưởng là quên hết chớ bộ, ai dè đâu sau chục năm xa cách, một ngày cuối đông đầu xuân bản dụ mình đi nghe nhạc trên tuốt luốt Đà Lạt (Dreamers' Journey nè). Thì nghĩ cũng đâu có gì đâu, mà tự nhiên cái kiếng mắt bị gãy, mới có trò ban ngày đeo áp tròng mỏi quá tối phải tháo ra để bản nắm tay dắt đi ăn bánh bò bánh tiêu chống đói, cái tự nhiên có cảm giác mình muốn dựa vô người đàn ông ni ghê. Chắc bản cũng thấy thính vừa thả cá hơi hơi cắn rồi, nên làm luôn một cú quyết định cho mình mắc câu luôn hổng đường nào gỡ nổi:

Nga nè, Gia vẫn mang cuốn sách vẽ Nga tặng hồi nhỏ theo qua Sing tới giờ đó!