Nhớ một chiều 30 Tết, tôi hớt hơ hớt hải rời trường ngay khi vừa nộp bài thi môn cuối để ra Narita cho kịp chuyến bay về quê ăn Tết, rồi sau đó hụt hẫng khi chuyến bay quá cảnh Thượng Hải bị hoãn 1 ngày do sương mù. 1 ngày? thế thì tôi cũng sẽ nhỡ luôn chuyến Saigon-Đà Nẵng sáng mùng Một. Đêm xuống, sân bay vãn dần, chỉ có đám hành khánh Trung Quốc cùng chuyến với tôi là vẫn kiên quyết nhặng xị đòi giải quyết chuyện trễ nãi. Con bé tôi chán chường, thất thểu lôi valy to uỳnh ra một góc ngồi thu lu chờ phép màu. Phép màu đâu chưa thấy, chỉ thấy cả sân bay cứ rùng lên vì động đất. Đầu tự nhủ phải mạnh mẽ lên, mà sao nước mắt lại cứ thế lăn dài.
Sau cùng thì phim sến cũng kết thúc có hậu, con bé cũng bắt được chuyến bay quá cảnh Soul về thẳng Đà Nẵng trưa mùng Một Tết. Nghĩ lại thấy hồi đó cũng trẻ con ngốc nghếch, chứ giờ thì thôi nằm ì ra đó ăn vạ bắt bọn hãng bay phải cho ăn nhà hàng 3 sao ngủ khách sạn 5 sao, bắt bù thêm vé quá cảnh rồi thì mình túc tắc về quê ăn Tết.
Mùng Một năm nay tôi cũng bắt tàu nhanh tuyến Keisei ra sân bay chờ chuyến bay Narita - Đà Nẵng. Tàu đi ngang qua những dinh thự cổ cổ nằm men theo sườn núi Narita, ngang qua những cánh đồng bạt ngàn vuông vắn đang nằm phơi mình chờ vụ xuân tới. Cùng nhìn bầu trời xanh trong vắt không một vệt mây, chúng tôi kể cho nhau nghe về bầu trời châu Âu cũng xanh mê mải, về những mùa hè xa xứ, về những chuyến tàu xe, về những sân bay và hãng bay đó đây trên thế giới. Tự dưng tôi thầm nghĩ, những chuyến bay giúp nối liền những thành phố, hay là lại mang người đi xa người?
Tôi lấy kem dưỡng da tay ra chầm chậm massage từng ngón tay xước khoé bởi tiết đông Nhật Bản của bạn, nghĩ đến những chiều đi học đi làm về được đôi bàn tay này sưởi ấm, mà nghe trong lòng vang lên câu mệnh lệnh khô như cành củi: "Không được khóc nghe chưa. Không được khóc nghe chưa"
Tôi không khóc thiệt. Tiễn bạn rời Tokyo, tôi vẫn tươi cười vẫy tay trong khi bạn vẫn nhảy nhót làm trò hệt như mỗi lần thấy tôi buồn bã. Vẫn kịp uống một cốc caffè latte với nhau, vẫn kịp cho bạn mua mang theo cái buger cho bữa tối, vẫn kịp ôm hôn hẹn nhau hai tháng tới. Vẫn kịp để bạn thong thả lên máy bay mà tôi vẫn cứ thấy mọi thứ cứ gấp gáp, cứ cuống cuồng nhanh nhẩu thế nào.
Sân bay Narita Terminal 3 bé tí xíu, chuyên dành cho các hãng bay giá rẻ. Cổng đến đối diện cổng đi, ở giữa xếp kín mít các cửa hàng quà bánh đặc sản, hàng lưu niệm và foodcourt. Ai không ra ngoài chắc không tưởng tượng được đang là mùa đông miền ôn đới, hơi nóng hừng hực không biết là phả từ các hàng ăn, từ từng tốp tốp người bên cạnh hay là toả ra từ chính cơ thể mình nữa. Tôi cứ bước đi mà như trôi trôi ở chiều thứ tư thứ năm nào đó của không-thời gian, trống rỗng không nghĩ được điều gì cả.
Trên đường trở về, tôi ghé hiệu sách tự lì xì mình năm mới. Đứng đọc lâu thật lâu ở quầy comic essay bằng tiếng Nhật, lướt qua bao nhiêu cuốn hay kể từ chuyện chạy marathon ở Hawaii, chuyện các món cơm ngon ở Nhật Bản, đến chuyện hài hước của bà vợ người Hoa lấy phải ông chồng otaku người Nhật, sau rốt tôi chọn mua 3 cuốn: Cách xếp phòng của người theo chủ nghĩa tối giản, Bữa cơm ngon theo mùa, và Dùng đúng Kính ngữ. Tôi mong mình năm mới chỉn chu hơn, giản dị hơn và thuận theo tự nhiên hơn.
Đến nhà, tôi đi cất quần áo đang phơi ngoài ban công vào, giặt mẻ mới rồi ra bếp nấu bữa tối, hệt như một ngày đi học bình thường. Tôi còn nghĩ tối nay mình nên xem bộ phim gì hay đọc nốt cuốn the Undercover Economist đang dở. Tôi còn tưởng là mình đã quen với những cuộc chia ly đến nỗi xem chúng là một phần bình thường của cuộc sống.
Cho đến khi ngồi ăn cơm, tôi mới nhận ra mình đã quen một mâm cơm giản dị có hai chén con con và hai đôi đũa gỗ. Ngước nhìn lên bếp từ chiếc bàn thấp kiểu Nhật đặt giữa phòng khách, tôi nhớ những hôm mình cũng ngồi chính vị trí này, lười biếng chống cằm xem người đàn ông của mình trổ tài nấu nướng. Tôi nhớ những hôm phòng khách được biến thành home-theater, đèn tắt tối om và chúng tôi ngồi khoác vai nhau vừa nhâm nhi bánh gạo vừa hồi hộp xem Sherlock. Tôi chợt nhận ra tại sao lúc nãy cất quần áo vào nhà lại thấy lạ lạ, hoá ra là vì hơn tháng nay phần việc này bạn đều giành làm, "để Út khỏi ra ngoài ban công gió lạnh".
Tôi bước vào phòng, thấy bộ quần áo bạn mặc sáng nay vẫn đang vắt trên lưng ghế, thấy mùi nước hoa bạn xịt trước khi đi vẫn còn thoang thoảng xung quanh, thấy tranh bạn vẽ tặng và bộ ảnh kỷ niệm 1 năm chính thức bên nhau vẫn đính trên tường. Ừ, mọi thứ vẫn thế, chỉ là chắc tối nay không có người chong đèn làm việc. Chắc sẽ không có sẵn một chai nước đặt cạnh đầu giường phòng khi tôi nửa đêm khát nước. Chắc cái quạt sưởi cũng không biết sáng sớm tự bật lại sau 5 tiếng tự tắt. Chắc hộp bento cũng không biết tự lấp đầy thức ăn và chờ sẵn ở lối đi.
Tôi ngồi bần thần một lúc nghĩ về những mục tiêu của đời mình, về ý nghĩa của hạnh phúc (và cả khổ đau nữa), rồi quyết định đứng dậy bật máy tính "khai bút tân xuân". Sau một năm hoàn thành gần như trọn vẹn các resolutions của 2016, năm nay tôi đặt lên đầu tiên nguyện ước của mình:
"Live happily together ever after"